Nếu anh nói anh yêu em
Phan_6
Đồng Phi Phi không nói gì, lật giở menu rồi gọi một miếng tiramisu, thấy Mạnh Tuần lại không hài lòng mà cau mày, cô nhanh chóng lên tiếng: “Tin tôi đi mà! Dạ dày của tôi như thế nào tôi biết chứ. Nếu tôi thực sự nhịn đến chết thì cũng không có lợi cho việc thực hiện hợp đồng, phải không?”
Mạnh Tuần nheo nheo mắt, cuối cùng cũng không nói thêm bất cứ điều gì, gật đầu đồng ý để người phục vụ đi đặt món.
Đồ ăn được mang lên, Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi chỉ vài miếng là đã chén sạch món salad và tiramisu thì bật cười: “Cô còn nói là không đói nữa sao?”
“Chỉ là tôi không có thói quen để lãng phí thức ăn thôi.” Đồng Phi Phi cẩn thận xiên nốt miếng cam cuối cùng trong đĩa salad rồi vét nốt chỗ nước xốt salad dưới đáy bát, quả nhiên là không để lãng phí một chút nào. Mạnh Tuần đẩy chiếc bát sứ cũng được xem như là ăn sạch sẽ phía trước mặt mình ra rồi hỏi: “Lần trước cô bắt tôi ăn hết món sườn đó cũng là vì không muốn lãng phí đúng không?”
Đồng Phi Phi ngây ra một chút, phải một lúc lâu sau mới nhận ra rằng chuyện Mạnh Tuần nói là chuyện lần trước cô giúp anh nhặt sạch hết hành trong món ăn, sau đó bắt anh phải ăn hết món sườn đó, đột nhiên trong lòng có chút thấp thỏm rồi cười một cách ngượng ngập: “Chuyện lần trước mà anh vẫn còn nhớ à?”
“Tất nhiên rồi, ngoài mẹ tôi ra thì cô là người đầu tiên dám bắt tôi phải ăn đó.” Mạnh Tuần nói một cách điềm nhiên, Đồng Phi Phi có cảm giác ớn lạnh: “Lúc đó cũng đâu phải là tôi bắt anh…”
Mạnh Tuần mỉm cười: “Đừng quá lo lắng, căng thẳng như vậy. Thực ra lúc đó tôi cũng đánh giá rất cao phản ứng của cô. Cô là người rất biết cách nhìn nét mặt mà đọc suy nghĩ đó.”
Hả? Thật không? Đồng Phi Phi im lặng, cúi đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy sao mà lúc đó mình lại bạo gan như thế?
“Xem ra thì cũng sắp sang năm mới rồi, dạo này mẹ tôi cứ giục tôi suốt. Thế này đi, hay là để mấy hôm nữa rồi cô và tôi về gặp mẹ tôi đi!”
“Á?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên ngẩng lên, Mạnh Tuần cười một cách đôn hậu: “Chẳng phải cô rất biết cách nhìn nét mặt mà đọc suy nghĩ, đánh giá tình hình hay sao? Đến lúc đấy thì đừng để tôi thất vọng đó!”
4
Buổi tối trở về nhà, Đồng Phi Phi liền gọi ngay Kha Nhã Doanh đến, nói là Mạnh Tuần không cho phép đan khăn, lại còn định đưa cô về nhà ra mắt người lớn nữa. Kha Nhã Doanh tự nhiên giận dữ, lo lắng, trách mắng Mạnh Tuần một trận, nhưng rốt cuộc thì vẫn không dám xông đi tìm anh ta tranh luận. Dù gì thì ngay từ đầu kẻ đuối lý vẫn là bọn cô, hơn nữa, bây giờ Mạnh Tuần đang nắm đằng chuôi, bọn họ chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận mà thôi.
“May mà đôi găng tay này chưa bị anh ta phát hiện, nếu không thì mình thật sự không biết làm thế nào để đưa cho Tiểu Quả nữa.” Kha Nhã Doanh cầm đôi găng tay lên, bĩu môi. “Thôi, cậu dạy mình đan khăn đi, để mình tự đan, cố gắng đến Tết âm thì có thể tặng cho anh ấy.”
“Cậu mới đan mà trước Tết có thể đan xong là giỏi lắm rồi.”
“Vậy thì để Tết tặng vậy! Dù gì thì đến Tết cũng phải tặng quà mà, không cần phải lo lắng là phải tặng gì nữa rồi!” Kha Nhã Doanh nói liến thoắng. Đồng Phi Phi cười rồi thở dài, tính cách của Kha Nhã Doanh chỉ có điểm này là tốt nhất, trời có sập xuống thì cũng đỡ được, chuyện có khó khăn đến mấy thì với cô ấy cũng bằng cách nào đó mà tìm thấy một lối thoát. Sự lạc quan này có lúc khiến người khác thực sự cảm thấy ghen tị, ngưỡng mộ.
Khăn của con trai thì không cần phải quá bắt mắt, Đồng Phi Phi dạy Kha Nhã Doanh cách đan đơn giản nhất rồi lấy chiếc khăn từ trong túi của mình ra, ngồi dưới ánh đèn, tiếp tục đan.
“Cậu vẫn thực sự muốn đan cho tên Thần Mặt Đen đó sao?” Kha Nhã Doanh bị Mạnh Tuần cướp mất chiếc khăn nên bây giờ có thể nói là đang ghét cay ghét đắng anh ta.
“Nếu không thì phải làm thế nào, anh ta đã nói rồi thì mình còn có thể từ chối hay sao?”
“Anh ta là cái gì cơ chứ? Cố tình ăn vạ chúng ta thì có! Cậu làm qua loa là được rồi, mà tốt nhất là đan xấu một chút, xem anh ta có dám quàng mà đi ra ngoài không!” Kha Nhã Doanh tức giận đưa ra đề nghị. Đồng Phi Phi tròn mắt nhìn cô: “Mình đã phải chịu ấm ức là vì cái gì chứ? Nếu thực sự chọc anh ta tức giận, lỡ chuyện của cậu và Tiểu Quả bị lộ thì cậu phải làm thế nào chứ?”
“Ặc…” Kha Nhã Doanh cúi đầu xấu hổ, cô quên mất tiêu điều này. Đồng Phi Phi cất tiếng thở dài, nhìn vào mắt của Kha Nhã Doanh, giọng nói có phần nghiêm túc: “Nhưng mà cho dù bây giờ Mạnh Tuần không nói thì chuyện của cậu và Tiểu Quả cũng không thể che giấu cả đời được. Bây giờ Tiểu Quả đối với cậu thế nào? Cậu rốt cuộc là định như thế nào?”
“Bây giờ Tiểu Quả đối với mình rất tốt! Dạo này anh ấy cũng không hề chọc cho mình tức giận!” Nhắc đến Tiểu Quả, Kha Nhã Doanh ngay lập tức thay đổi thái độ, đôi mắt bắt đầu mỉm cười: “Nói đến đây thì vẫn phải cảm ơn cậu! Hình như là sau cái lần cậu nói chuyện với anh ấy ở trong bệnh viện, thái độ của anh ấy đối với mình đã thực sự thay đổi rất nhiều!”
“Mình cũng chỉ nói sự thật thôi.” Đồng Phi Phi mỉm cười. “Cậu đã nghe thấy hết rồi à?”
“Không, mình chỉ nghe thấy mấy câu cuối thôi, nhưng đại khái cũng có thể đoán được những gì cậu đã nói trước đó.” Kha Nhã Doanh ôm lấy cánh tay của Đồng Phi Phi một cách trìu mến, dụi dụi đầu vào vai cô. “Mình biết là cậu thương mình nhất mà!”
“Được rồi, chỉ biết ra vẻ ngoan ngoãn ở chỗ mình thôi! Lẽ nào Tiểu Quả nhà cậu không thương cậu hay sao? Có lần nào đi ăn mà anh ấy không chọn những món mà cậu yêu thích đâu? Lần trước, lúc chúng ta đi mua sắm, cậu chỉ tình cờ nói một câu là muốn cùng mình đi ăn món cua xốt cay mà anh ấy đã ngay lập tức đi chợ mua cho cậu đúng hai cân! Lại còn lựa sẵn gạch cua và thịt cua ra cho cậu, còn anh ấy thì chỉ ngồi đó mà gặm càng cua…”
“Hi hi, nhưng mà cậu cũng ăn cùng còn gì, anh ấy cũng đâu phải là mua cho một mình mình đâu...”
“Đó là mình được hưởng lây của cậu thôi! Chẳng phải là anh ấy lo cậu ra bên ngoài ăn phải cua không tươi ngon nên mới để mình áp tải cậu về ăn đồ anh ấy làm hay sao? Đó là lần đầu tiên mình được thưởng thức tay nghề của anh ấy đó, không ngờ món anh ấy làm lại khá ngon!”
“Tất nhiên rồi! Tiểu Quả nhà mình là người tuyệt vời mà!” Kha Nhã Doanh có vẻ vô cùng đắc ý, nói cứ như thể cái người tuyệt vời, toàn vẹn đó là của riêng mình không bằng.
“Đúng đúng đúng, mình biết Tiểu Quả nhà cậu là người toàn vẹn, vừa giỏi giang ngoài xã hội vừa giỏi giang chuyện nhà rồi. Vậy cậu định đến bao giờ mới công khai thân phận của người ta đây? Bây giờ thì Mạnh Tuần cũng đã biết cậu có bạn trai rồi, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh ta tìm ra được, cậu phải cẩn thận đấy!”
“Ôi, bây giờ mình cũng đang mệt mỏi vì điều đó đây!” Kha Nhã Doanh buông tay Đồng Phi Phi, vẻ mặt khổ não, lẩm bẩm: “Mình cũng không muốn che giấu lâu như vậy, nhưng mà bây giờ chắc chắn là không dám công khai. Mình muốn đợi cho đến khi Tiểu Quả ít nhất đạt được thành công nào đó rồi mới nói với bố mẹ mình. Chứ bây giờ xem hoàn cảnh của anh ấy thì đừng nói là bố mình, ngay cả mẹ mình cũng chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”
“Vậy Tiểu Quả phải đạt được thành công như thế nào thì mới có thể có được sự công nhận của bố mẹ cậu? Liệu có khi nào cho dù anh ấy đã trở thành một họa sĩ lớn, bố mẹ cậu cũng không đồng ý không?”
“Điều đó là không thể!” Kha Nhã Doanh nói nhưng có vẻ gì đó không chắc chắn, cô im lặng một hồi rồi cắn cắn môi. “Dù sao thì mình cũng phải ở bên cạnh Tiểu Quả! Nếu mà bố mẹ mình thực sự không đồng ý thì có thể mình và anh ấy sẽ cùng nhau bỏ trốn!”
“Bỏ trốn ư?” Đồng Phi Phi nhìn Nhã Doanh mà cảm thấy buồn cười. “Tiểu thư à, cậu nghĩ rằng bây giờ vẫn là xã hội cũ à? Cái cách cũ rích thế mà cậu cũng có thể nghĩ ra được sao? Chưa nói đến điều gì khác, chỉ nói đến khả năng của bố cậu thôi thì việc tóm được cậu và Tiểu Quả chẳng phải dễ dàng như trở bàn tay hay sao?”
“Vậy theo cậu phải làm thế nào?” Kha Nhã Doanh thất vọng nhún vai. Cô co chân ngồi lên giường của Đồng Phi Phi, tựa cằm vào đầu gối, ánh mắt quét qua khung ảnh đặt cạnh đầu giường, miệng chúm chím, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cậu... lúc đó cậu làm thế nào để có được sự đồng ý của mẹ Tống Quân An vậy? Lúc đầu chẳng phải bác ấy không muốn tiếp nhận cậu sao? Sau này làm thế nào mà bác ấy lại quý cậu như vậy?”
Nghe đến cái tên Tống Quân An, Đồng Phi Phi hơi giật mình, cô từ từ buông que đan trong tay xuống, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt: “Mình và cậu không giống nhau.”
Nhìn Kha Nhã Doanh với vẻ do dự, định nói gì đó nhưng lại thôi, Đồng Phi Phi vỗ nhẹ vào vai cô: “Cậu đừng lo lắng nữa. Có lẽ mình hơi cả nghĩ. Bố mẹ luôn yêu thương con cái. Nếu bố mẹ cậu biết cậu thực sự thích Tiểu Quả, và Tiểu Quả cũng thực sự đối tốt với cậu thì có lẽ họ sẽ đồng ý thôi.”
“Ừ! Mình cũng nghĩ rằng họ sẽ đồng ý.” Kha Nhã Doanh nói một cách chắc chắn, dường như muốn khẳng định hơn nữa suy nghĩ của mình, cô còn ra sức gật đầu. Đồng Phi Phi mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay với lấy khung hình ở gần đầu giường, Kha Nhã Doanh cũng chụm đầu lại xem, khẽ thì thầm: “Cậu cũng không thể phủ nhận Tiểu Quả và Quân An trông thật sự rất giống nhau phải không? Lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiểu Quả, mình cũng đã cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết. Có khi cũng một phần là do Quân An đó!”
“Nói như vậy thì Quân An chính là người mai mối cho cậu và Tiểu Quả sao?” Đồng Phi Phi cười đùa với Kha Nhã Doanh.
“Dù sao thì chuyện mình và Tiểu Quả có thể được ở bên nhau không thể không nói đến công của cậu và Quân An! Đợi đến khi chúng mình kết hôn, mình nhất định sẽ đưa cho cậu một bao lì xì thật lớn!”
“Cậu không thấy ngại hay sao? Người ta đã cầu hôn cậu hay chưa mà cậu đã háo hức, sốt ruột muốn kết hôn thế? Thật là, dù sao cậu cũng là con gái, chẳng lẽ không biết giữ thể diện một chút sao?”
“Hic, cậu chỉ biết nói mình thôi! Chẳng phải cậu còn hơn mình hay sao? Quân An nhà cậu lúc đó chỉ là phải mổ nhẹ ở chân thôi mà cậu đã một ngày ba bữa đưa cơm đến ký túc xá của anh ấy, rồi chỉ thiếu mỗi nước đút cơm cho anh ấy thôi, lại còn giặt hết quần áo, thậm chí còn giặt cả đồ lót nữa...” Kha Nhã Doanh nói một hồi mới thấy có lẽ cô nên nhanh chóng dừng lại.
Dưới ánh đèn vàng vọt ảm đạm, Đồng Phi Phi vẫn ôm lấy khung ảnh, cổ hơi nghiêng sang một bên, dáng vẻ vô cùng xót xa, cả người cô chìm vào sự cô đơn, lặng lẽ, giống như một bức tượng bị tuyết bụi phủ trắng xóa. Kha Nhã Doanh không kìm được đưa tay ra kéo ống tay áo của cô: “Phi Phi...”
Đồng Phi Phi chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng, hoang mang, đơn độc. Phải mất một lúc lâu sau, đôi mắt đó mới quay trở lại đối diện với đôi mắt của Kha Nhã Doanh, cô khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Đúng vậy, lúc đó mình còn không biết kiềm chế hơn cậu nhiều. Bọn con gái ở ký túc xá của chúng ta lúc đó còn cười nhạo mình là “cô bạn gái có hiếu 24/24”…”
“Phi Phi…” Mắt của Kha Nhã Doanh bắt đầu hoe đỏ, cô lấy khung ảnh từ tay của Phi Phi, đặt lại chỗ cũ rồi ôm Phi Phi thật chặt. “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cười nữa! Thật đó, đừng cố gắng kìm ném nữa, có được không?”
Đồng Phi Phi vẫn mỉm cười. Cô khẽ tựa cằm mình lên vai Kha Nhã Doanh, giọng nói vẫn trong trẻo chứ không hề có chút nghẹn ngào, sự bình tĩnh đó giống như một sự im lặng của nỗi cô đơn, chết chóc vậy: “Mình không thể khóc được.”
Là thật đó, không thể khóc được. Cô vẫn còn nhớ, ngày Quân An ra đi, trời mưa to, rất to, khi cô ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của anh, nỗi đau đớn như thể trái tim bị vỡ vụn ra thành hàng nghìn mảnh cô cũng nghĩ rằng mình đã khóc. Nhưng không. Cái lạnh đến thấu xương vẫn không phải là nước mắt mà chỉ là nước mưa. Đến lúc đó cô mới biết rằng nỗi đau đớn đến cùng cực chính là lúc nước mắt không thể rơi xuống.
Cô ngẩng lên, ánh đèn vàng vọt, mờ ảo khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ, mờ nhạt và xa xôi, giống như cô đã từng chạm tay được vào hạnh phúc nhưng sự mơ hồ đó lại đẩy nó ra ngoài tầm với.
5
Hai ngày cuối tuần, Kha Nhã Doanh đã giới thiệu tường tận, chi tiết cho Đồng Phi Phi về hoàn cảnh gia đình cũng như một số thói quen sinh hoạt của mình, lại còn mang mấy bộ quần áo và túi xách đến cho Đồng Phi Phi chuẩn bị cho buổi ra mắt. Đồng Phi Phi nhìn mấy thứ đồ hàng hiệu LV, Chanel, Gucci bị nha đầu Nhã Doanh vứt bừa bộn trên giường, cất tiếng thở dài: “Chả trách Tiểu Quả lại mất tự tin trước mặt cậu đến thế. Cậu hành xử thế này thì anh ấy không bị cậu công kích đến chết thì cũng xem như anh ấy rất dũng cảm rồi!”
“Cái gì chứ! Mỗi lần đi gặp Tiểu Quả, mình đều phải rất cẩn thận lựa chọn quần áo đấy, tuyệt đối không bao giờ mặc những đồ có thương hiệu như thế này đâu!” Kha Nhã Doanh dẩu môi nói với vẻ không hài lòng, cô nàng túm lấy chiếc túi mang theo người: “Cậu xem này, cái túi rẻ tiền này là mình mua ở một cửa hàng nhỏ đấy, chỉ có hơn ba trăm nhân dân tệ[1] thôi. Mấy cái túi mà mình mang đến cho cậu là những cái rất lâu rồi mình không dùng đến!”
[1] Khoảng 1 triệu đồng tiền Việt Nam
Đồng Phi Phi lặng lẽ cúi đầu, chiếc túi rẻ tiền mua trong cửa hàng nhỏ mà cũng đã hơn ba trăm tệ rồi! Xem ra muốn đóng giả thân phận vị tiểu thư này quả thật là một chuyện không hề đơn giản, dễ dàng. Tìm lấy một chiếc túi vải để cẩn thận cất tất cả những đồ mà Kha Nhã Doanh mang đến, Đồng Phi Phi cảm thấy hơi đau đầu: “So với cậu thì mình chỉ là một cô gái quê mùa mà thôi! Hy vọng là mình không làm hỏng mất hình ảnh của cậu trước mặt mẹ anh ta.”
“Nói linh tinh cái gì đấy! Cậu đoan chính, hiền thục như thế này thì chắc chắn mẹ anh ta sẽ rất thích cậu cho mà xem!” Kha Nhã Doanh chớp chớp mắt. “Nói không chừng cái tên Thần Mặt Đen đó lại thực sự có ý với cậu đấy! Hay là cậu với anh ta thử tiến triển một chút xem sao?”
“Thôi đi! Mình đâu phải là người thích tự hành hạ bản thân!” Đồng Phi Phi tỏ ra không bằng lòng, trừng mắt lên nhìn Kha Nhã Doanh. “Cậu hãy lo cho cậu đi! Lần này là mình mượn danh tính, thân phận của cậu, cậu thực sự không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì phải làm thế nào đây?”
Đồng Phi Phi thì lo lắng, còn Kha Nhã Doanh lại cười rạng rỡ: “Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì cũng không phải quá tệ đâu.”
“Hả?” Đồng Phi Phi bối rối. Kha Nhã Doanh liền giải thích: “Tối qua, sau khi mình trở về đã suy đi nghĩ lại về chuyện này rất lâu rồi phát hiện chuyện này đối với mình mà nói, rất có thể sẽ là một quả pháo khói!”
“Pháo khói ư?” Đồng Phi Phi chau mày, cảm thấy ngạc nhiên. “Ý cậu là...”
Kha Nhã Doanh đắc ý gật đầu: “Mình suốt ngày đến chỗ Tiểu Quả thì sớm hay muộn gì mẹ mình cũng nghi ngờ là mình đang bí mật có bạn trai. Nhưng mình lại không thể nói cho bà biết chuyện của Tiểu Quả. Vậy nếu chuyện hẹn hò đến tai bà thì mẹ mình sẽ nghĩ hóa ra là mình đang hẹn hò với Mạnh Tuần...”
“Thế là bà sẽ nghĩ rằng người bạn trai mà cậu bí mật hẹn hò chính là Mạnh Tuần?” Đồng Phi Phi mở to mắt. “Cậu thật to gan đó! Nhưng mà người ở bên cạnh Mạnh Tuần là mình cơ mà! Hơn nữa, cậu không sợ rồi Tiểu Quả sẽ biết được chuyện này hay sao?”
“Chẳng phải cậu nói rằng Mạnh Tuần chỉ định để cậu lảng vảng trước mặt những người trong gia đình anh ta hay sao? Hơn nữa, anh ta chắc chắn sẽ lo lắng nhiều hơn chúng ta đó, vì vậy về phần anh ta thì mình sẽ không sợ bị lộ tẩy đâu. Còn về phần Tiểu Quả, anh ấy đâu có cơ hội để biết được chuyện này? Hơn nữa, cho dù là anh ấy có nghe nói đi chăng nữa thì ngày nào mình chẳng ở bên cạnh anh ấy, sự thực có thể chứng minh tất cả. Đương nhiên là mình có thể nói tất cả những điều này đều là tin đồn mà thôi!”
Đồng Phi Phi nhìn Kha Nhã Doanh một cách thán phục, hít vào một hơi thật sâu: “Làm sao mà trước đây mình không hề biết cậu lại có tâm kế thế này chứ? Dạo này cậu đang đọc mấy truyện cung đấu đấy à?”
“Xin cậu, đó chính là kiểu suy nghĩ trong sách tình báo đó!” Kha Nhã Doanh nói bằng một thứ ngôn từ sắc bén, đầy sức thuyết phục. Đồng Phi Phi không biết nói gì hơn, chỉ còn nước cúi đầu, xem ra thời gian này, cô nàng này đi theo Tiểu Quả nên cơ hội rảnh rỗi cũng thực sự không phải là ít, nếu không, lấy đâu ra thời gian mà đọc nhiều tiểu thuyết đến vậy chứ?
Chớp mắt một cái đã đến lễ Giáng sinh. Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần vừa kết thúc buổi họp, đang thu dọn lại các thiết bị thì Mạnh Tuần đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tối nay chắc là Kha Nhã Doanh không rảnh để đến tìm cô phải không?”
“Vâng.” Đồng Phi Phi gật gật đầu.
Mạnh Tuần bật cười: “Vậy thì cùng tôi đón Giáng sinh nhé?”
Đồng Phi Phi bị nụ cười ấm áp hiếm có của Mạnh Tuần làm cho bối rối, đợi cô định thần lại thì Mạnh Tuần đã mặc xong áo khoác, tay cầm chìa khóa xe, đứng trước cửa văn phòng: “Đi thôi!”
Đồng Phi Phi chỉ biết với lấy túi xách rồi theo Mạnh Tuần rời khỏi văn phòng.
Đêm Giáng sinh, chỗ nào cũng đông đúc, hai người lại ra ngoài khá muộn, đến mấy nhà hàng đều phải chờ bàn trống, hơn nữa thời gian chờ đợi đều là trên một tiếng đồng hồ. Nhìn sắc mặt Mạnh Tuần đang từ trời nắng chuyển sang nhiều mây rồi đến âm u, chỉ sợ sẽ nổi sấm sét nên Đồng Phi Phi vội vàng đề nghị: “Nếu anh không ngại thì tôi sẽ đưa anh đến một nơi nhé? Nơi này không gian có vẻ kém hơn một chút nhưng chắc là sẽ không cần phải chờ đâu.”
“Ồ?” Mạnh Tuần hơi chau mày. “Cách chỗ này xa không?”
“Không xa đâu, gần thôi.” Đồng Phi Phi nhìn vẻ mặt của Mạnh Tuần, tiếp tục: “Thực ra ở đó thì không gian khá nhỏ, có thể sẽ cảm thấy hơi chật chội một chút, nhưng đồ ăn sạch sẽ.”
Mạnh Tuần gật gật đầu: “Ok, thế thì đi đến đó thử xem!”
Quán ăn mà Đồng Phi Phi nói dù cách chỗ này không xa nhưng không nằm ở trục đường lớn, Mạnh Tuần phải rẽ bảy, tám lần mới đến nơi, cùng Đồng Phi Phi xuống xe, Mạnh Tuần đang thắc mắc là làm thế nào mà cô ấy lại biết cái quán ăn như thế này thì bà chủ quán đã ra chào đón: “Phi Phi! Sao hôm nay em lại rảnh rỗi mà đến đây thế này?”
Gương mặt Đồng Phi Phi giãn ra, cô cười rạng rỡ: “Chị Trương, hôm nay em đặc biệt chọn đến đây, có còn chỗ không ạ?”
“Em đã đến mà lại có thể không còn chỗ hay sao chứ?” Chị Trương cười nói, lúc này mới chợt nhìn thấy Mạnh Tuần đang đứng đằng sau Đồng Phi Phi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Vị này là...”
“Đây là sếp của em.” Đồng Phi Phi quay đầu lại, giới thiệu với Mạnh Tuần một cách tự nhiên: “Đây là chị Trương, bà chủ quán ăn này.”
Mạnh Tuần dửng dưng khẽ nhếch môi, chị Trương cười mà có chút gì đó không tự nhiên, ban đầu vốn định kéo tay Đồng Phi Phi nhưng lại bối rối buông xuống. Đồng Phi Phi bước lên phía trước một bước, kéo cánh tay chị một cách nồng nhiệt, cùng bước vào quán. Mạnh Tuần đi ngay phía sau bọn họ, phát hiện ra nơi này quả nhiên giống với những gì Đồng Phi Phi nói, diện tích của quán rất nhỏ, chỉ kê được khoảng bảy, tám cái bàn, nhưng thật may là khách không nhiều và cũng không quá ồn ào. Chị Trương đưa họ đến trước một cái bàn trống ở trong góc, rồi đưa thực đơn cho Mạnh Tuần, lịch sự hỏi: “Cậu muốn ăn món gì?”
“Là cô ấy đề nghị tôi đến đây, để cô ấy gọi món đi.” Mạnh Tuần đưa thực đơn cho Đồng Phi Phi. Chị Trương nheo mắt, nở nụ cười ấm áp: “Cậu để cô ấy chọn món không bằng để cô ấy nấu đi! Tay nghề của con bé cũng khá đấy, đặc biệt là món canh cá diếc nấu củ cải, hồi đó món này còn được xem như món chính của quán chúng tôi đấy!”
“Hả?” Mạnh Tuần ngạc nhiên nhìn Đồng Phi Phi. “Cô đã từng là đầu bếp sao?”
“Không phải là đầu bếp gì đâu, chỉ là làm thêm thôi.” Đồng Phi Phi lén lừ mắt về phía chị Trương, chị Trương bịt miệng cười, nhanh chóng rời đi. Đồng Phi Phi mím môi, mở quyển thực đơn rồi lên tiếng đề nghị: “Anh thích ăn đồ cay, vậy có muốn thử món tiết lợn luộc ở đây không? Đồ ở đây đều rất tươi, món này cũng rất ngon.”
“Tôi muốn nếm thử món mà cô làm, ví dụ như cái món canh cá nấu củ cải gì đó, có được không?” Tay Mạnh Tuần đặt trên quyển thực đơn, anh dùng một câu nghi vấn nhưng cảm giác như câu mệnh lệnh vậy. Đồng Phi Phi cười thành khẩn: “Món mà tôi làm đều tương đối thanh đạm, hơn nữa món cá đều phải cho hành với gừng, chẳng phải là anh không thích ăn hai thứ đó hay sao?”
“Không sao, vừa hay dạo gần đây hơi nóng, cũng muốn ăn thanh đạm một chút. Còn về hành với gừng thì cô có thể cho vào, miễn là không để cho tôi ăn phải là được.” Mạnh Tuần nhấc tay khỏi quyển thực đơn, dựa người về ghế với vẻ khá an nhàn, thanh thản, cất giọng điềm nhiên: “Tất nhiên, nếu cô thực sự không muốn làm cho tôi ăn thì thôi cũng được.”
Đồng Phi Phi âm thầm nghiến răng kèn kẹt, ngẩng lên với vẻ rất nghiêm túc: “Vậy thì phải nói trước đấy nhé, đã rất lâu rồi tôi không nấu nướng gì ở đây, hương vị thì không dám đảm bảo đâu, nêu có lỡ khó ăn thì cũng đừng trách tôi đấy!”
“Tôi tin cô mà.” Mạnh Tuần cong môi, nở nụ cười lịch lãm. Đồng Phi Phi cất tiếng thở dài, cuối cùng cũng phải buông vũ khí đầu hàng, chấp nhận số phận mà đứng lên: “Vậy thì anh ngồi chờ một lát nhé, tôi đi vào trong nấu.”
Nói thật, cho dù vừa rồi Mạnh Tuần đã nghe bà chủ nói tay nghề của Đồng Phi Phi rất khá nhưng anh cũng biết là khẩu vị của mình rất cầu kỳ, do vậy cũng không dám mong đợi quá nhiều. Kết quả...
“Thế nào?” Đồng Phi Phi luôn quan sát sắc mặt của Mạnh Tuần, thấy anh uống một ngụm canh rồi ngừng lại, cô không khỏi lo lắng bật hỏi: “Rất khó ăn sao? Lúc nãy, khi rán cá xong, tôi đều đã bỏ hết hành với gừng đi rồi, có lẽ không đến mức khó ăn lắm chứ...”
Cô đưa tay ra định múc một ít ăn thử thì Mạnh Tuần đã nhanh tay hơn cô, tóm lấy cái muỗng. Cô nhìn lên ngạc nhiên, ánh mắt của Mạnh Tuần sâu mà sáng, nụ cười dửng dưng nhưng lại rất thành thật: “Tôi không ngờ cô lại có thể nấu ngon như vậy.”
Đồng Phi Phi ngây ra ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần múc thêm một bát nữa, lúc này cô mới nhận ra rằng có lẽ anh thực sự cảm thấy ngon, cuối cùng cũng mỉm cười vẻ nhẹ nhõm.
“Thế nào? Mùi vị rất ngon phải không?” Không biết từ khi nào chị Trương đã lại xuất hiện, chị chỉ tay vào ba món thức ăn và một món canh trên bàn, nói với vẻ rất tự hào: “Đừng nghĩ đây chỉ là những món ăn phổ biến thường ngày. Phi Phi nấu thì không phải là ngon bình thường đâu đấy!”
Mạnh Tuần gật đầu thể hiện sự đồng ý: “Chính xác, cô ấy không đi làm đầu bếp quả thực là một điều đáng tiếc!”
“Chị Trương, bây giờ em chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, chị còn khen em nữa thì chỉ sợ sếp của em sẽ thực sự muốn sa thải em để em đi làm đầu bếp đấy!” Đồng Phi Phi nói với vẻ khổ sở. Lúc nãy, khi cô đang ở trong bếp nấu nướng, chị Trương cũng không ngừng hỏi cô về chuyện giữa cô và Mạnh Tuần, lại còn nói cái gì mà có vẻ như là Mạnh Tuần chắc chắn đã thích cô rồi, nói cô cái gì mà hãy biết nắm lấy cơ hội... Ôi, thực sự là đã làm cho đầu óc cô rối tung hết cả lên, nếu sớm biết như thế này thì cho dù chị ấy có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không dám đưa Mạnh Tuần đến đây.
“Ôi dào, chị định nói là em tháo vát, khéo léo, biết vun vén mà!” Chị Trương còn muốn nói thêm hai, ba câu nữa nhưng vừa hay lúc đó có khách gọi thanh toán nên chị mới tạm tha cho Đồng Phi Phi.
“Khéo léo, biết vun vén ư?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, lên tiếng đùa, gật đầu y như thật. “Cũng xứng đáng đấy chứ!”
Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ mặt, chỉ tiếc là không có cái lỗ nào mà chui xuống: “Chị Trương rất thích đùa, anh đừng để ý.”
Mạnh Tuần cười nhẹ nhàng: “Làm sao có thể như vậy chứ tôi thấy con người chị ấy rất tốt.”
“Đúng vậy. Lúc đó, cũng may là tôi gặp được chị ấy.” Nói đến đây, dường như Đồng Phi Phi lại nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, thần sắc cũng có vẻ mơ màng. Nét cười trên khuôn mặt của Mạnh Tuần cũng nhạt dần, anh lên tiếng hỏi: “Trước đây cô đã từng làm thêm ở đây à?”
“Vâng.” Đồng Phi Phi gật đầu, nhìn về phía phòng bếp. “Năm năm trước, tôi vốn là người rửa bát ở đây, nhưng rồi chị Trương phát hiện ra tôi biết nấu ăn nên đã để tôi làm phụ bếp. Chị ấy luôn nói tôi làm tốt hơn chị ấy, thực ra là không hề. Rất nhiều món đều là do chị ấy dạy tôi làm, tôi biết là chị ấy muốn giúp tôi. Chị ấy quả thực đối với tôi rất tốt. Cho nên sau này, cho dù đã tìm thấy một công việc khác, tôi vẫn dành thời gian đến đây thăm chị ấy. Tôi luôn cảm thấy ở đây cũng giống như nhà của mình vậy.”
Mạnh Tuần hơi chau mày, giọng điệu có chút do dự: “Tôi đã xem qua hồ sơ của cô, trong đó hình như không có thông tin về người thân?”
Đồng Phi Phi nhìn xuống, gật gật đầu: “Năm tôi mười hai tuổi thì bố mẹ đều qua đời, sau đó bà nội nuôi tôi lớn, năm tôi hai mươi hai tuổi thì bà cũng qua đời.”
Mạnh Tuần nghe xong, vô cùng ngạc nhiên, bất giác ngồi thẳng người, trong đáy mắt ánh lên nỗi buồn mênh mang, con ngươi thu hẹp lại. Nhưng tất cả những điều này Đồng Phi Phi đều không nhìn thấy, khi cô nhìn lên thì ánh sáng trong đáy mắt của Mạnh Tuần đã không còn nữa.
“Xin lỗi!” Giọng Mạnh Tuần hơi khàn khàn. Đồng Phi Phi khẽ cười, không nói thêm lời nào nữa. Mạnh Tuần cúi đầu, gắp một miếng đậu rán, miếng đậu rán ngoài vàng ruộm, trong thơm mềm, hương vị quả thực rất tuyệt vời, cảm giác mềm non lan từ đầu môi đến tận ngực, anh nghĩ chị Trương nói đúng, tay nghề của Phi Phi quả thực rất tuyệt vời. Cô ấy đang lẽ phải được trân trọng hơn.
6
Hai người ăn xong, đứng dậy ra về, Mạnh Tuần đứng lên kéo ghế cho Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi có chút giật mình vì đột nhiên được cư xử ân cần, suýt chút nữa thì bước hụt. Mạnh Tuần đỡ lấy cô, giọng nói gần trong gang tấc: “Cẩn thận!”
Một làn hơi nóng thổi qua gò má, Đồng Phi Phi cảm thấy đằng sau tai mình nóng rát lạ thường. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay Mạnh Tuần ra: “Cảm ơn!”
Mạnh Tuần chậm rãi thu bàn tay đang giơ ra giữa không trung, nắm chặt lại rồi buông ra, quay người đi thẳng, bước từng bước dài. Đồng Phi Phi đỏ mặt trước nụ cười mờ ám của chị Trương, bước theo Mạnh Tuần. Cô vừa bước ra đến cửa quán thì nhìn thấy một bé gái bán hoa đang chạy tới mời, cô bé giơ cao một bó hoa hồng lớn trước mặt Mạnh Tuần: “Anh ơi, mua tặng chị một bông hoa nhé!”
Gò má Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ ửng, cô vội vàng đi đến, nói: “Em gái à, bọn chị không mua hoa đâu.”
“Chị ơi, chị cứ để cho anh mua tặng chị một bông đi!” Cô bé nhìn cô với vẻ rất tội nghiệp. “Em chạy suốt cả buổi tối mà không bán được một bông nào. Lúc về mẹ em sẽ đánh em mất!”
Đồng Phi Phi cắn môi, rút từ trong túi ra hai mươi đồng, đưa cho bé gái, xoa xoa đầu cô bé rồi nói: “Chỗ này tồi tàn, người ít lại không an toàn, em thử đi ra ngoài đường lớn xem sao. Số tiền này em cất cho kỹ, còn hoa thì bọn chị không cần đâu.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian